Nó đã rời khỏi cuộc sống của Quân nhẹ nhàng đến bàng hoàng. Nó ổn, thực sự vẫn ổn, không có Quân nó vẫn là nó. Còn không có nó Quân không còn là Quân.
Nó đã rời khỏi cuộc sống của Quân nhẹ nhàng đến bàng hoàng. Nó ổn, thực sự vẫn ổn, không có Quân nó vẫn là nó. Còn không có nó Quân không còn là Quân.
Nó thẫn thờ, cô gái đứng trước mặt nó, xinh quá, dễ thương quá và cũng hiền nữa. Thảo nào, Quân lại "say" cô gái này đến thế. Mối tình đầu của Quân, Hà Trang, dù trong lòng đau như bị ai cào xé, nó vẫn cố nở nụ cười, cố tỏ ra rằng tớ ổn, cậu yên tâm đi!!! Ngày hôm đó, nó khóc như bị ai đánh, không ăn uống suốt mấy ngày. Có chút hốc hác, có chút mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt nó, nhưng nó chấp nhận. Nó cũng hạn chế đi cùng Quân và Trang vì nó sợ mang tiếng là "kẻ thứ ba", dù ai cũng biết hai đứa thân nhau từ lâu rồi.
Cả ba cùng thi đậu đại học, ba đứa ba trường khác nhau. Quân và Trang cũng vì thế mà dần xa cách, hai người chia tay. Ngày hôm đó nó nhớ rõ, Quân tới chỗ nó, mùi rượu nồng, nó cứ nghĩ chia tay Trang, biết đâu Quân nhìn thấy nó? Nhưng mà Quân không thấy nó, Quân có bạn gái mới, Tiên, hot girl lớp Quân. Nó buồn, thế nên, nắm đại một bàn tay, lời tỏ tình từ Hoàng được nó chấp nhận. So với Quân, Hoàng hơn hẳn nhiều lắm, và hơn hết là yêu nó. Dù biết vậy nhưng mà sao trái tim nó vẫn cứ hướng về Quân? Nó có lỗi với Hoàng nhiều lắm, cuối cùng nó quyết định chia tay…
- Anh cũng biết tại sao em muốn chia tay…
- …
- Anh biết em yêu Quân nhưng mà anh...
- Em xin lỗi, anh đừng so sánh anh với cậu ấy, thế thì không công bằng cho cả hai…
Lời chia tay ngắn gọn, nó không đau, cũng chả khóc. Chỉ đăng một dòng: "Chắc mình ế suốt đời". Quân xuất hiện, ngay sau cuộc điện thoại cho nó.
- Thất tình à?
- Không, có yêu đâu mà thất?
- Đau không?
- Không…
Quân đâu biết trái tim nó đau thế nào? Không phải vì chia tay với Hoàng, mà vì Quân.
Nó muốn biến mất khỏi thế giới của Quân. Nó sợ cảm giác yêu ai đó, nó ghét phải nhìn Quân đi với cô gài này, cô gái kia và nó cũng ghét bản thân nó vì làm tổn thương người yêu nó thực sự. Nó miệt mài với đống sách vở, nó muốn đi du học.Quân lại chia tay, đó là những gì nó biết khi nhận được tin nhắn mới của Quân, bao nhiêu người rồi nhỉ? Ba hay bốn? Quân lại tới chỗ nó, lần này không rượu bia.
- Nếu bọn mình đều ế, tao với mày lấy nhau nhé!
- Không.
Chẳng hiểu sao, nó có thể trả lời không dứt dạc thế, là nó hết yêu Quân hay là nỗi đau Quân gây ra lớn quá… Tối đó nó nhận được tin nhắn: "Đùa thôi!!! Tao với mày mà lấy nhau cái gì? Loạn nhà".
Nó im lìm bên khung cửa sổ. Khóa facebook, tắt điện thoại, nó lặng lẽ dọn đồ. Quân không liên lạc được thì bắt đầu lo lắng, tìm đến chỗ nó, cái duy nhất nó để lại cho Quân là một tờ giấy vỏn vẹn vãi chữ : "Mình đừng là gì của nhau nữa…". Nó đã rời khỏi cuộc sống của Quân nhẹ nhàng đến bàng hoàng. Nó ổn, thực sự vẫn ổn, không có Quân nó vẫn là nó. Còn không có nó Quân không còn là Quân, phải chăng Quân đã yêu nó từ lâu rồi,chỉ là quen với việc nhận quan tâm nên chưa từng nhận ra???Ps: "Có không giữ mất đừng tìm!"
0 nhận xét:
Đăng nhận xét